Đi lên từ đáy xã hội
Tuổi thơ của cậu bé vùng đất mỏ Quảng Ninh, đầy gian truân vất vả. Ngay khi còn nhỏ, Tiêu Vĩnh Ngọc theo gia đình bỏ quê hương xứ sở lang bạt vào tận Kiên Giang để tìm kế sinh nhai. Đất khách quê người, hoàn cảnh lại khó khăn nên gia đình Ngọc sống ở đây một thời gian ngắn rồi chuyển đi nơi khác. Cuối cùng gia đình Ngọc đã tìm bến đậu là vùng đất Tân Cảng của Sài thành đầy phồn hoa những cũng lắm bon chen.
Những năm tháng ở đất Sài thành, trong khi Tiêu Vĩnh Ngọc phải làm hết nghề này qua nghề khác, thì 4 đứa em trai rơi vào nghiện ngập. Bố mẹ Ngọc vì lao tâm khổ tứ, lại lo lắng cho những người con không may ngập chìm trong “làn khói trắng” nên đỗ bệnh mà qua đời. Trước lúc lâm chung, bố của Ngọc đã cầm tay anh mà thỉnh cầu tâm nguyện “Ngọc, con hãy cố mà cứu cuộc đời các em con nhé. Cả gia đình giờ chỉ trông cậy vào con thôi.”.
Bố mẹ mất đi, Ngọc trở thành trụ cột của gia đình. Cuộc sống ngày một khó khăn nên Ngọc ngoài việc lo cơm áo gạo tiền, anh còn phải chăm sóc những người em nghiện ngập khiến anh gần như sụp ngã. Thế nhưng nghĩ những lời dặn dò của bố mẹ, anh đã không đầu hàng số phận, quyết bằng mọi cách vượt qua cơn bi cực.
|
Người cai nghiện đang sinh hoạt tập thể tại cơ sở Tiêu Vĩnh Ngọc |
“Hồi đó, tôi làm đủ thứ nghề, kể cả làm bảo kê, rồi trở thành tay giang hồ có số má ở vùng Tân Cảng. Tuy nhiên dù tôi có số đến đâu thì cũng không thể giúp những đứa em qua cơn “đói khát” của nàng tiên nâu. Vậy là sau mỗi đêm thức trắng đi làm bảo kê, về nhà thấy các em tiều tụy lòng tôi lại đau như cắt. Chỉ ao ước một điều có loại thần dược nào đó để cứu các em. Thế rồi, ông trời đã phù hộ cho tôi gặp dược một quý nhân vô danh”, Tiêu Vĩnh Ngọc kể.
Trong một lần đang nhâm nhi ly cà phê chốn vỉa hè, Ngọc vô tình thấy một chai nước màu đen để trên bàn của một Việt kiều. Sau đó, Ngọc đã nghe được “sự tích” của chai nước mà vị Việt kiều đó mang theo. Chai nước đó như một thần dược để cắt chứng đau nhức “dòi bò trong xương” đến thấu trời của người nghiện mỗi khi người Việt kiều thèm thuốc.
Câu chuyện của người khác lạ khiến Ngọc như “người chết đuối vớ được cọc”. Ngọc lắng nghe và “nuốt chửng” từng lời một và suy nghĩ sẽ nhờ vị khách này giúp đỡ cho các em mình. Nghĩ là vậy, nhưng chân không dám bước vì anh e ngại điều gì đó. Khi anh đang chìm trong suy tư thì người khách đó rời bàn nhưng để quên chai nước. Như một món quà trên trời rơi xuống, Ngọc đã lấy chai nước và đem về mày mò nghiên cứu và cho các em uống thử.
Những tháng ngày vật lộn với bài thuốc mà vị quý nhân vô tình để quên với Ngọc thật đáng nhớ làm sao. Anh đã quên ăn quên ngủ để mong muốn cải tiến, nâng cao được bài thuốc nhằm cứu các em nhanh chóng đoạn tuyệt với ma túy để làm lại cuộc đời. “Khi các em tôi cắt được cơn, tôi mừng vô cùng, nhưng suy nghĩ vẫn thấy bài thuốc chưa thật sự hiệu quả như mong đợi, vậy là tôi tìm mọi cách để mong sớm sáng chế ra một bài thuốc theo ý của mình.”, Ngọc nhớ lại.
Vậy là không còn cách nào khác, anh tự biến mình thành con nghiện để thử nghiệm liều lượng bài thuốc này. Trải qua bao lần nghiện rồi cai, cai rồi nghiện của bản thân, anh đã dần điều chỉnh được bài thuốc theo ý muốn và ngày một hiệu quả hơn.
Hòa mình với cộng đồng
Cai nghiện được cho các em nhưng anh vẫn không hy vọng đến một ngày nào đó sẽ đem bài thuốc này giúp những người nghiện khác làm lại cuộc đời. Tuy nhiên, như duyên trời đã định, trong một lần về thăm lại quê hương, đã có người hàng xóm nhờ anh cai giúp cho đứa cháu. Với phương thuốc của mình, chỉ sau ít ngày, người nghiện đã không còn thèm thuốc, cái cảm giác dòi đục trong xương cũng không còn, người nghiện đã dần ăn được nhiều, tăng cân và khỏe trở lại.
Tiếng lành đồn xa, những người thân của con nghiện vùng đất mỏ lại tìm đến anh nhờ cứu giúp con em mình. Và rồi dần trở thành một “đàn anh” cứu độ chúng sinh, anh lập chui một cơ sở để cai nghiện cho những người tự nguyện tìm đến. Tuy nhiên vào thời điểm đó cơ quan chức năng và giới khoa học rất nghi ngờ về khả năng của “thần dược” nên đã ra sức can ngăn, nhưng vì lòng nhân ái muốn giúp người nghiện thoát khỏi bóng tối nên anh vẫn tiến hành cai cho họ.
Qua những thành công mà anh đem lại, giới khoa học đã vào cuộc và kết luận bài thuốc của anh đạt tiêu chuẩn và không độc hại. Từ đây, Snh được công khai mở các trung tâm cai nghiện tự nguyện khắp mọi miền đất nước. Những nơi nào có người nghiện nhiều là anh lại tìm tới xin chính quyền địa phương được lập cơ sở để cứu con em thoát khỏi cái chết trắng.
Trong khuôn viên mát rượi tại cơ sở cai nghiện ở Trảng Bom, chị Nguyễn Ngọc Huyền, sinh năm 1982, tại Hà Nội, kể về quá khứ của mình: “Từ hồi học cấp hai, cấp ba, em nổi tiếng là một lớp trưởng bản lĩnh, chuyên giúp đỡ các bạn trong lớp vươn lên trong học tập, khó khăn trong chuyện gia đình. Thấy bạn bè của mình lần lượt dính vào ma túy, em cứ theo khuyên nhủ mãi. Nhưng các bạn càng ngày càng “lậm” làm thấy tức anh ách. Quái, ma túy là cái gì mà có ma lực đến vậy? Từ câu hỏi đó cộng với sự ỷ lại về bản lĩnh của mình, em đã “chơi” thử ma túy. Thế là dính.”
Từ một con nhà gia giáo, gia đình có địa vị xã hội, Huyền càng ngày càng nghiện, nghiện nặng đến nỗi khắp người không còn chỗ chích. Huyền được gia đình chuyển vào TP HCM để cách ly đám bạn nghiện nhưng rồi không thành. Cô bỏ học, rồi bị gia đình hai lần đưa đi cai nghiện, tổng cộng là 4 năm vẫn không thể nào dứt nổi “cái chết trắng”.
Như một duyên tiền định, lần gia đình đưa cô đi cai nghiện lần thứ ba thì đúng vào ngày thứ Bảy, người ta không làm thủ tục nhận người nghiện và đúng lúc đó, bố cô “mò” ra địa chỉ của cơ sở Tiêu Vĩnh Ngọc. Đến đây, cô chỉ được uống một liều thuốc cai (một dạng thuốc nước, uống 1 ly nhỏ), là Huyền không còn cảm giác thèm thuốc cho đến 3 tuần sau. Cộng với việc tập thể dục, ăn uống, nghỉ ngơi điều độ… Huyền đã cai được ma túy… cho đến năm 2010, cô bắt đầu đi làm cho chính cơ sở mình đã cai nghiện. Đến năm 2012, cô chuyển về Đồng Nai, giúp anh Ngọc việc quản lý cơ sở, sổ sách, giấy tờ và làm… bếp trưởng cho đến tận bây giờ.
Câu chuyện cai nghiện của anh Nguyễn Thành Long (họ tên đã được đổi), 32 tuổi, còn ly kỳ hơn. Long vốn là một vận động viên cử tạ nằm trong đội tuyển trẻ quốc gia. Long cũng đã từng đoạt huy chương đồng tại một kỳ thi đấu tại Indonesia. Đến năm 1998, Long đua đòi theo bạn bè và bắt đầu “chơi” heroin, chỉ một thời gian ngắn, việc Long nghiện đã bị phát giác và anh bị loại khỏi đội tuyển quốc gia.
Từ đó, anh trượt dài với những cơn “phê” thuốc bất tận, có ngày Long “đốt” hết 2-3 triệu tiền thuốc. Có bao nhiều, hết bấy nhiêu. Đến năm 2012, anh đã đi trại cai nghiện 3 lần nhưng không thoát khỏi con… ma túy. Vào cơ sở của anh Ngọc, chỉ sau một liều thuốc uống, Long đã không còn cảm giác “đói” thuốc và dứt hẳn cho đến tận bây giờ.
Gặp anh ở đây, qua ánh mắt rạng ngời, Long khoe: “Liều thuốc cai nghiện uqa1 hay, cộng với môi trường tốt, anh em tự nguyện ở lại sống chan hòa nên tôi đã xin ở lại làm nhân viên cho cơ sở. Tôi chuyên về quản lý sổ sách người cai nghiện ra vào cơ sở.”. Anh bật mí, sau hai năm ở Đồng Nai, anh đã lấy vợ ở Vũng Tàu và chỉ vài tháng nữa thôi, đứa con trai của mình sẽ chào đời trong niềm hạnh phúc vô bờ bến của ông bà nội-ngoại.
Tháng 6/2009, Viện Kiểm nghiệm thuốc Trung ương Bộ Y tế, có phiếu phân tích số 39G/541, trả lời: Thuốc cai nghiện của Tiêu Vĩnh Ngọc sau khi thử nghiệm trên 40 con chuột nhắt trắng: không nhận thấy biểu hiện ngộ độc trên chuột. Tất cả chuột thử nghiệm đều ăn uống, hoạt động bình thường. Từ kết luận này, bác sĩ Phạm Ngọc Bích, Phó Giám đốc Trung tâm nghiên cứu sức khỏe và môi trường (Tổng hội Y học Việt Nam) đã về các cơ sở cai nghiện cộng đồng của Tiêu Vĩnh Ngọc giao lưu với người nghiện. Ông khẳng định: “Cơ sở cai nghiện ma túy tại cộng đồng của Ngọc là mô hình lý tưởng. Với kinh phí cho một lần cai nghiện hơn hai triệu đồng, gồm cả tiền ăn, ngủ bảy ngày, mỗi ngày bốn bữa, rất hợp với người nghèo.”.
Tháng 12/2009, Giáo sư-Viện sĩ Phạm Song, nguyên Bộ trưởng Y tế cùng bác sĩ Phạm Ngọc Bích về cơ sở cai ma túy của Tiêu Vĩnh Ngọc gặp hơn 30 người đang cai tại Cẩm Phả, ông tâm đắc, nhận xét: “Thuốc cai của Tiêu Vĩnh Ngọc không có độc hại là quý rồi... hơn hai nghìn người được cai nghiện êm ái không ai bị sốc, bị tai biến thuốc và sau hàng năm cai nghiện, hơn 60% người cai không tái nghiện là một thành công đáng khích lệ...”.
Đến nay, Tiêu Vĩnh Ngọc đã mở hơn 30 cơ sở, suốt từ Bắc chí Nam và cai được cho hơn 50.000 người bằng bài thuốc cây nhà lá vườn, chỉ uống một ly duy nhất và kết hợp xoa bóp khoảng 1 tuần là bệnh nhân có thể cắt cơn vật vã. Điều đáng nói nhất là, thời gian cai nghiện ở đây chỉ khoảng từ 10 đến 20 ngày, với chi phí chỉ 5-7 triệu đồng/người cho tất cả việc ăn, uống và điều trị.
Vậy bí mật của bài thuốc này là gì? Anh Tiêu Vĩnh Ngọc chỉ cho biết, anh sẵn sàng đưa loại thuốc này cho các cơ quan y tế kiểm định, riêng công thức, thì anh xin phép… không bật mí.
Nguyên Quốc